Thơ - Lương Tử Đức
Về thôi, về thôi!
Mùa người, mùa người
Chưa xong
Chưa xong
Biết bao giờ xong
Bận mãi, lạc mãi
Đồng hồ quăng lưới
Đồng hồ chăng tơ
Đồng hồ bốn mùa
(Có người đàn bà đau khổ)
Về thôi, về thôi!
Chưa xong
Chưa xong
Biết bao giờ xong
Tìm mãi
Tưởng mãi
Mặt trời rêu phong
(Có một người đàn ông cô đơn)
Về thôi, về thôi!
Mùa người, mùa người
Chưa xong
Chưa xong
Biết bao giờ xong
(Có những đàn con
đói hơn đói cơm
khát hơn khát nước)
Về đi, về thôi!
Hãy mang hạt khóc
Mà gieo mùa người
Về đi! Về thôi!
Nguồn: Có một mỉm cười/ Nxb Hội Nhà văn 2008